Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

Lớp VIP ở trường phổ thông.

Hôm nay rảnh, lần mò đọc báo quê hương, chủ yếu là Vietnamnet, thấy nói về chuyện cho phép thành lập lớp học VIP ở trường phổ thông (!!!) Chẳng hiểu các nhà mô phạm mình suy nghĩ ra răng nữa. Bó tay toàn tập.

Có vẻ như người ta nghĩ rằng dùng tiền mua mọi thứ cho con là thể hiện đẳng cấp? Có cầu thì có cung, đó là quy luật thương mại, nhưng giáo dục là phạm trù khác cơ mà...

Có vẻ như người ta muốn trải nệm nhung cho mỗi bước chân của con cái mà không biết rằng vấp ngã là một quá trình cần thiết để trưởng thành ?

Nhân chuyện này thấy nhớ ba mẹ quá!

Ngày xưa, đôi lúc tôi cũng dao động khi nghe người khác nói "ba mẹ ham làm giàu bỏ bê tội nghiệp quá..." Những lời này, người ta nói vì cho rằng thương xót tôi và cho... vui miệng (!) Ở tuổi lên 10-12 còn cạn nghĩ, dễ bị tác động, tôi đã thấy tủi thân khi nhìn tận mắt bà mẹ tắm cho cậu con trai 18 tuổi bị vá màng nhĩ, bị thủng do viêm tai trong lâu ngày, tại nhà tôi (dù tôi thầm nghĩ, đau tai thì vẫn có thể... tự tắm được, nếu là tôi thì... trừ phi tôi bị liệt...) và luôn miệng kêu... tội nghiệp tôi vì phải "tự làm mọi chuyện" khi chỉ có "tí tuổi đầu"... Tôi bỗng thèm muốn được như chàng trai đó, được nâng niu, được chăm sóc mọi chuyện và... chỉ hưởng thụ, không làm gì cả...

Lẽ ra tôi phải tự hào vì mình đã được rèn dũa tính độc lập từ khi còn bé tí teo ; lẽ ra tôi phải thấy rằng ba mẹ tôi không bao giờ để tôi bị viêm tai mà không biết, để đến nỗi thủng màng nhĩ, hay những thứ đại loại như thế, vì mọi chuyện luôn được trù tính từ xa lắc trước khi tôi biết; lẽ ra tôi phải hiểu rằng việc bọc con cái trong nhung lụa và luôn coi chúng như một thứ búp bê vô tri hoặc thiên thần bé bỏng yếu ớt mà không coi sóc đến tinh thần của chúng và dùng đồng tiền để bao biện cho sự vô trách nhiệm của mình là một thứ tội ác.

Vậy mà khi ấy, tôi chỉ thấy giận ba mẹ, rồi suy nghĩ vẩn vơ sai lệch...

Ôi, những lời nói tưởng như vô tình của người ngoài cuộc đã gây bao điều tồi tệ cho một đứa trẻ ngoan và một gia đình êm ấm. May mà cha mẹ tôi là người hiểu biết và từng trải. Họ cũng đã nghe những lời đó và hiểu tôi nghĩ gì. Trong năm đó, ba mẹ đã thu gọn quy mô sản xuất, bán đi công ty vừa xây dựng mới ở quá xa khiến họ mất nhiều thời gian, và dành thời gian cho tôi và em tôi. Ba mẹ không la mắng, quát tháo hay giận dữ, chỉ lặng lẽ làm những việc cần làm. Chính điều đó khiến tôi thấy có lỗi nhiều hơn...

Mỗi ngày trôi qua, tôi nhận ra nhiều điều. Tôi nhận ra mình biết tổ chức mọi thứ tốt hơn bạn bè đồng trang lứa. Tôi làm chủ được việc chi tiêu của bản thân không bao giờ sa đà. Tôi biết phân biệt thế nào là thứ mình cần và thứ mình muốn. Tôi biết giới hạn ước muốn để có thể thực hiện được. Kết quả là tôi trở thành thủ lĩnh tinh thần của bạn bè dù tôi không muốn. Tôi trở thành một người bình thường như bao người, biết tự chủ, biết ơn cuộc đời và trân trọng con người. Tôi đang và sẽ luôn là một người có ích, có trách nhiệm với bản thân, gia đình và cộng đồng...

Điều đó là do sự rèn dũa của ba mẹ tôi. Khi tôi vấp té, ba mẹ tôi thản nhiên động viên "đứng lên đi con, lần sau chú ý hơn nhé...". Mỗi khi đi xa, tôi và em tôi tự xếp đồ, mỗi đứa một ba lô riêng và ba mẹ chỉ hỏi : "Xong chưa con, xem lại lần cuối coi còn thiếu gì không?" Mỗi năm cuối cấp, tôi được hỏi "sắp tới muốn vào trường nào, trường đó cần bao nhiêu điểm, con sẽ làm gì để đạt điều đó?" và tôi tự lên kế hoạch, ba mẹ sẽ hổ trợ tốt nhất có thể. Chưa bao giờ tôi không đạt điều mình muốn. Điều tôi muốn chứ không phải điều ba mẹ tôi kỳ vọng, ba mẹ tôi luôn nói "con học cho con, vì con, không phải cho ba mẹ, vì ba mẹ"

Vào đầu cấp 3, trường tôi có tổ chức thi để tuyển lớp chuyên, ba mẹ không để tôi thi. Theo quan niệm của họ, môn nào cũng là môn chính, việc tuyển chọn "gà đá" cho danh tiếng của trường và chú trọng đến những môn cho kỳ thi tuyển đại học khiến cho học sinh học lệch là phản giáo dục. Theo ba mẹ tôi thì văn sử địa cũng quan trọng như toán lý hóa, thực ra thì còn có phần quan trọng hơn trong cuộc sống thường nhật. Bây giờ tôi thấy quan điểm này thật đúng.

Ba mẹ cũng dạy tôi hòa đồng với bạn bè, dạy tôi biết san sẻ với những bạn kém may mắn, dạy tôi trân trọng những giá trị tinh thần, dạy tôi đánh giá con người qua phẩm chất và năng lực của họ không phải qua những gì gia đình họ có...

Những đứa trẻ lớp VIP đó sẽ học được điều gì? Rằng nó ưu việt từ khi mới sinh vì gia đình nó giàu có ? Nó sẽ nhìn đời theo lăng kính méo mó của danh vọng và vật chất? Rồi đây liệu nó có biết yêu thương hay chỉ yêu bản thân và tiền tài? Nó sẽ trở thành người như thế nào khi quyền lực chuyển giao theo kiểu cha truyền con nối? Nó sẽ làm gì một khi gia đình không còn giàu sang để cho nó hưởng những tiện nghi vật chất ấy nữa?

Nghĩ vẩn vơ lại thấy buồn vu vơ...